Gửi anh, người em nhớ nhưng không thể yêu
Em không muốn có lỗi với chồng con và cũng tương tự như vậy, em không muốn anh có lỗi với gia đình. Chồng em, vợ anh là những người tốt, mình chẳng có lý do gì để lừa dối và có lỗi với những người đó.
Gửi người em thương nhớ!
Anh đang làm gì vậy, có nhớ em không? Có phải anh đang ngồi trước máy và chờ đợi em, chờ đợi giống như thói quen anh có mấy hôm nay? Đừng chờ đợi em nữa vì em sẽ không bao giờ mở nick này nữa đâu anh. Thực sự em đã suy nghĩ rất nhiều và nghiêm túc về chuyện này. Đêm qua, lại một đêm với giấc ngủ chập chờn, em tỉnh giấc nhiều lần và nghĩ nhiều đến anh, đến tình cảm của em dành cho anh.
Em nhớ anh thật rồi, hình ảnh của anh - một người cũng tầm tuổi em, có phong thái chững chạc, gần gũi đã lấn át tâm trí em. Không thể như thế này mãi được, em đã tự dặn lòng mình như thế. Đã hơn một lần em nói với anh: nếu một ngày nào đó anh không còn thấy còn online, không còn thấy em vào mỗi buổi sáng hay chiều thì có nghĩa rằng em đang chạy trốn khỏi anh. Và hôm nay chính là một ngày như thế.
Cũng chẳng biết nói sao để anh hiểu. Anh trách em, anh giận em, cũng đành vậy thôi, em không thể làm khác được. Chỉ mong anh hiểu rằng em cũng buồn, rất buồn khi không còn được nói chuyện với anh, nhưng em không còn sự lựa chọn nào tốt hơn. Em đã có gia đình, một gia đình có thể gọi là hạnh phúc với người chồng tốt và những đứa con ngoan. Anh cũng vậy, người vợ hiền và những đứa con xinh. Mình nên biết trân trọng điều đó.
Anh và em phải trở về với đúng vị trí của chính mình. Em không muốn có lỗi với chồng con và cũng tương tự như vậy, em không muốn anh có lỗi với gia đình. Chồng em, vợ anh, đó là những người tốt anh ạ, mình chẳng có lý do gì để lừa dối và có lỗi với những người đó.
Nhớ lại ngày đầu mình làm quen rồi nói chuyện, chỉ vài câu mở lời em đã nhận thấy ở anh sự tự tin, sự năng động, sự hoạt bát trong mối quan hệ xã hội. Nhưng có lẽ do em chưa hiểu hay do cách anh sử dụng ngôn từ có chỗ chưa đúng nên em đã nghĩ anh là người có phần kiêu ngạo, thích thể hiện mình. Em đã có suy nghĩ về anh như vậy và cũng chính suy nghĩ ấy đã kích thích em nói chuyện với anh nhiều hơn. Em nói chuyện và để anh hiểu rằng: con người cho dù có là ai, đạt được ở vị trí nào thì cũng nên biết khiêm nhường, phải luôn biết lắng nghe và học hỏi.
Em và anh đã tranh luận, em vốn là người thẳng thắn, anh cũng vậy cho nên mình đã dùng những lý lẽ riêng để bảo vệ ý kiến của mình. Mọi việc chỉ dừng lại khi em nhìn thấy ảnh của anh. Có một cái gì đó đã chạy qua người em, em thoáng giật mình. Em cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác như vậy, trước mắt em là tấm ảnh anh cùng vợ và con trai. Em đã lặng người đi một lúc vì bất ngờ, rồi giống như một việc cần phải làm ngay lúc đó, em vội thoát máy, không lưu ảnh, và không nhìn thêm nữa.
Một người có cách nói chuyện với ngôn ngữ rất teen lại có thể là người đàn ông lịch lãm đến vậy? Lịch lãm và gần gũi. Em vẫn thường nghe và đọc được cụm từ "tình yêu sét đánh" ở đâu đó, em đã không hiểu vì mình chưa được trải nghiệm cảm xúc ấy bao giờ, và cho đến hôm nay - khi em nhìn thấy anh, em hiểu mình đã bị “sét đánh”.
Em đã thay đổi cách nhìn nhận về con người anh và vì thế mình nói chuyện với nhau bớt phần gay gắt. Em cũng không hiểu sao có thể thay đổi trạng thái tình cảm nhanh đến vậy. Hết giờ làm em thấy vấn vương quyến luyến cảm giác như chẳng muốn ra về, rồi lại khấp khởi chờ đợi đến giờ làm việc mới.
Mình quen nhau 3 ngày thì có đến 2 đêm em không thể ngủ tròn giấc, em đã suy nghĩ và biết tình cảm của mình đang ở mức nào. Sao lại có chuyện sinh hoạt trong gia đình, nằm bên chồng mà nghĩ đến hình ảnh của người đàn ông khác? Không thể tiếp tục như thế này được, câu nói ấy cứ vương mãi trong đầu em, và em quyết định làm như mình từng nói với anh: chạy trốn.
Sáng nay em vẫn đi làm, vẫn có cảm giác như ai đó đang chờ đợi mình nhưng em không thể mở nick, em ngồi lặng yên suy nghĩ và viết gửi đến anh dòng tâm sự này. Hãy đọc và hiểu cho em, em không thể tiếp tục nói chuyện với anh, dù điều ấy làm cho em có cảm giác như mình vừa đánh tuột khỏi tay một vật gì đó mà em vừa mới có được, nhưng em vẫn phải làm vậy.
Em giống như người đang chuẩn bị lao xuống dốc và kịp trấn tĩnh để phanh lại, tình cảm của em lúc này cũng vậy, em phải dừng lại. Nếu tiếp tục em sẽ yêu anh mất, mà con người em đã yêu thì ngày càng sâu nặng, em biết thế nên phải dừng lại. Ngày hôm nay em dừng lại vì biết nếu để ngày mai em sẽ không làm được điều đó, ngày mai em sẽ không thể làm chủ được suy nghĩ, không thể kiểm soát được tình cảm, rồi em sẽ mãi trượt dài và sai.
Có thể anh cho rằng em đang nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng không phải vậy. Anh không là em, cảm xúc tình cảm trong chuyện này không nhiều như em. Anh là anh, là người đàn ông có bản lĩnh, chắc chắn là như thế, chút tình cảm của thế giới ảo như thế này anh hoàn toàn có thể khống chế được. Còn em, em biết mình đang đứng ở đâu trên đoạn đường, nếu biết đi tiếp mình sẽ lạc lối thì sao không dừng lại.
Thực ra em không phải là người yếu đuối, càng không phải là người ủy mị sướt mướt, em là người nhạy cảm và sâu sắc. Trong cuộc sống thực, em đã gặp những chuyện tình cảm và mọi chuyện đã được em giải quyết bằng lý trí. Nói chung là ổn. Nhưng đúng là chuyện tình cảm không thể nói trước được điều gì, không thể dùng một cách để áp dụng cho nhiều trường hợp. Ảo mà thật, thật không là ảo.
Anh yêu, hãy cho em được gọi anh một lần như thế. Anh hãy mãi để em nguyên vẹn như thế trong hình dung của anh. Em chỉ là người của thế giới ảo, chợt đến rồi chợt đi, lặng lẽ và không bao giờ có thật trong cuộc đời anh. Mình sẽ quên nhau anh nhé! Nếu như thời gian không giúp cho anh và em làm được điều đó thì mình sẽ luôn nhớ đến nhau, nhớ trong ký ức.
Anh cứ mãi là anh như bây giờ: năng động, nhiệt tình, cẩn trọng trong công việc, chu đáo có trách nhiệm, yêu thương gia đình, tự tin, luôn làm chủ bản thân trong cuộc sống. Cầu mong cho anh, người mà em chỉ dám nhớ chứ không thể yêu luôn được bình an và hạnh phúc. Hãy sống tốt anh nhé.
Em nhớ anh thật rồi, hình ảnh của anh - một người cũng tầm tuổi em, có phong thái chững chạc, gần gũi đã lấn át tâm trí em. Không thể như thế này mãi được, em đã tự dặn lòng mình như thế. Đã hơn một lần em nói với anh: nếu một ngày nào đó anh không còn thấy còn online, không còn thấy em vào mỗi buổi sáng hay chiều thì có nghĩa rằng em đang chạy trốn khỏi anh. Và hôm nay chính là một ngày như thế.
Cũng chẳng biết nói sao để anh hiểu. Anh trách em, anh giận em, cũng đành vậy thôi, em không thể làm khác được. Chỉ mong anh hiểu rằng em cũng buồn, rất buồn khi không còn được nói chuyện với anh, nhưng em không còn sự lựa chọn nào tốt hơn. Em đã có gia đình, một gia đình có thể gọi là hạnh phúc với người chồng tốt và những đứa con ngoan. Anh cũng vậy, người vợ hiền và những đứa con xinh. Mình nên biết trân trọng điều đó.
Anh và em phải trở về với đúng vị trí của chính mình. Em không muốn có lỗi với chồng con và cũng tương tự như vậy, em không muốn anh có lỗi với gia đình. Chồng em, vợ anh, đó là những người tốt anh ạ, mình chẳng có lý do gì để lừa dối và có lỗi với những người đó.
Nhớ lại ngày đầu mình làm quen rồi nói chuyện, chỉ vài câu mở lời em đã nhận thấy ở anh sự tự tin, sự năng động, sự hoạt bát trong mối quan hệ xã hội. Nhưng có lẽ do em chưa hiểu hay do cách anh sử dụng ngôn từ có chỗ chưa đúng nên em đã nghĩ anh là người có phần kiêu ngạo, thích thể hiện mình. Em đã có suy nghĩ về anh như vậy và cũng chính suy nghĩ ấy đã kích thích em nói chuyện với anh nhiều hơn. Em nói chuyện và để anh hiểu rằng: con người cho dù có là ai, đạt được ở vị trí nào thì cũng nên biết khiêm nhường, phải luôn biết lắng nghe và học hỏi.
Em và anh đã tranh luận, em vốn là người thẳng thắn, anh cũng vậy cho nên mình đã dùng những lý lẽ riêng để bảo vệ ý kiến của mình. Mọi việc chỉ dừng lại khi em nhìn thấy ảnh của anh. Có một cái gì đó đã chạy qua người em, em thoáng giật mình. Em cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác như vậy, trước mắt em là tấm ảnh anh cùng vợ và con trai. Em đã lặng người đi một lúc vì bất ngờ, rồi giống như một việc cần phải làm ngay lúc đó, em vội thoát máy, không lưu ảnh, và không nhìn thêm nữa.
Một người có cách nói chuyện với ngôn ngữ rất teen lại có thể là người đàn ông lịch lãm đến vậy? Lịch lãm và gần gũi. Em vẫn thường nghe và đọc được cụm từ "tình yêu sét đánh" ở đâu đó, em đã không hiểu vì mình chưa được trải nghiệm cảm xúc ấy bao giờ, và cho đến hôm nay - khi em nhìn thấy anh, em hiểu mình đã bị “sét đánh”.
Em đã thay đổi cách nhìn nhận về con người anh và vì thế mình nói chuyện với nhau bớt phần gay gắt. Em cũng không hiểu sao có thể thay đổi trạng thái tình cảm nhanh đến vậy. Hết giờ làm em thấy vấn vương quyến luyến cảm giác như chẳng muốn ra về, rồi lại khấp khởi chờ đợi đến giờ làm việc mới.
Mình quen nhau 3 ngày thì có đến 2 đêm em không thể ngủ tròn giấc, em đã suy nghĩ và biết tình cảm của mình đang ở mức nào. Sao lại có chuyện sinh hoạt trong gia đình, nằm bên chồng mà nghĩ đến hình ảnh của người đàn ông khác? Không thể tiếp tục như thế này được, câu nói ấy cứ vương mãi trong đầu em, và em quyết định làm như mình từng nói với anh: chạy trốn.
Sáng nay em vẫn đi làm, vẫn có cảm giác như ai đó đang chờ đợi mình nhưng em không thể mở nick, em ngồi lặng yên suy nghĩ và viết gửi đến anh dòng tâm sự này. Hãy đọc và hiểu cho em, em không thể tiếp tục nói chuyện với anh, dù điều ấy làm cho em có cảm giác như mình vừa đánh tuột khỏi tay một vật gì đó mà em vừa mới có được, nhưng em vẫn phải làm vậy.
Em giống như người đang chuẩn bị lao xuống dốc và kịp trấn tĩnh để phanh lại, tình cảm của em lúc này cũng vậy, em phải dừng lại. Nếu tiếp tục em sẽ yêu anh mất, mà con người em đã yêu thì ngày càng sâu nặng, em biết thế nên phải dừng lại. Ngày hôm nay em dừng lại vì biết nếu để ngày mai em sẽ không làm được điều đó, ngày mai em sẽ không thể làm chủ được suy nghĩ, không thể kiểm soát được tình cảm, rồi em sẽ mãi trượt dài và sai.
Có thể anh cho rằng em đang nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng không phải vậy. Anh không là em, cảm xúc tình cảm trong chuyện này không nhiều như em. Anh là anh, là người đàn ông có bản lĩnh, chắc chắn là như thế, chút tình cảm của thế giới ảo như thế này anh hoàn toàn có thể khống chế được. Còn em, em biết mình đang đứng ở đâu trên đoạn đường, nếu biết đi tiếp mình sẽ lạc lối thì sao không dừng lại.
Thực ra em không phải là người yếu đuối, càng không phải là người ủy mị sướt mướt, em là người nhạy cảm và sâu sắc. Trong cuộc sống thực, em đã gặp những chuyện tình cảm và mọi chuyện đã được em giải quyết bằng lý trí. Nói chung là ổn. Nhưng đúng là chuyện tình cảm không thể nói trước được điều gì, không thể dùng một cách để áp dụng cho nhiều trường hợp. Ảo mà thật, thật không là ảo.
Anh yêu, hãy cho em được gọi anh một lần như thế. Anh hãy mãi để em nguyên vẹn như thế trong hình dung của anh. Em chỉ là người của thế giới ảo, chợt đến rồi chợt đi, lặng lẽ và không bao giờ có thật trong cuộc đời anh. Mình sẽ quên nhau anh nhé! Nếu như thời gian không giúp cho anh và em làm được điều đó thì mình sẽ luôn nhớ đến nhau, nhớ trong ký ức.
Anh cứ mãi là anh như bây giờ: năng động, nhiệt tình, cẩn trọng trong công việc, chu đáo có trách nhiệm, yêu thương gia đình, tự tin, luôn làm chủ bản thân trong cuộc sống. Cầu mong cho anh, người mà em chỉ dám nhớ chứ không thể yêu luôn được bình an và hạnh phúc. Hãy sống tốt anh nhé.
Em
No comments:
Post a Comment